Thượng đế im lặng, bạn có thể đổ mọi thứ lên ngài - không phản đối, bởi vì chẳng có ai để phản đối. Định mệnh lại là như cũ. Bạn thất bại trong tình yêu, bạn thất bại trong các vấn đề khác. Chính điều gây đau là bạn đã thất bại.
Bạn cần một loại thuốc nào đó cho trái tim bị thương của mình. "Định mệnh" là thuốc mỡ hay, sẵn có tự do. Bạn chẳng phải trả tiền cho nó. Bạn có thể nói, "Tôi có thể làm gì được? - mọi thứ đều do định mệnh quyết định." Thành công hay thất bại, giầu hay nghèo, ốm bệnh hay mạnh khoẻ, sống hay chết - mọi thứ đều trong tay của quyền năng không biết được gọi là định mệnh. "Mình đã làm hết sức rồi, mình vẫn cứ thất bại. Mình tuân theo mọi nguyên tắc đạo đức đã được thuyết giảng cho mình, vậy mà mình vẫn nghèo. Và mình thấy đủ mọi loại người vô đạo trở nên giầu, đi lên trước, trở nên nổi tiếng. Đấy tất cả đều là định mệnh." Nó cho bạn an ủi. Nó cho bạn an ủi rằng bạn không đạt tới mục đích của mình.
Nó cũng cho bạn an ủi rằng nếu người khác đã đạt tới thành công, chẳng có gì nhiều trong đó cả; điều đó do định mệnh quyết định rồi. Cho nên, một mặt, bạn được cứu khỏi cảm giác tự ti; mặt khác, ghen tị của bạn thoả mãn với ý tưởng rằng người thành công được thành công chỉ bởi vì định mệnh đã quyết định nó theo cách đó: "Điều đó chẳng liên quan gì tới người đó cả; người đó không hơn tôi đâu."
Thượng đế, định mệnh, số phận - chúng tất cả đều trong cùng một loại: đổ trách nhiệm của bạn lên cái gì đó không tồn tại.
Nếu Thượng đế tồn tại ngài sẽ không còn im lặng đâu. Tôi liên tục nói ngài không tồn tại. Nếu ngài tồn tại, đó là lúc - ngài phải xuất hiện và công bố, "Ta ở đây! Sao các ông cứ nói rằng ta không tồn tại?" Nhưng ngài sẽ chẳng bao giờ tới cả.
Bao giờ cũng có những người phủ nhận sự tồn tại của Thượng đế, nhưng ngài chưa bao giờ làm bất kì nỗ lực nào để chứng minh bản thân mình. Chẳng hạn, Edmund Burke, một trong những triết gia nổi tiếng của phương Tây, đứng trong một nhà thờ và nói với linh mục, "Đây là đồng hồ của tôi. Nếu Thượng đế tồn tại - tôi không muốn chứng minh lớn lao gì, chỉ cần chứng minh đơn giản thôi - đồng hồ của tôi phải dừng chạy. Cha cầu nguyện đi, giáo đoàn của cha có thể cầu nguyện, cha làm bất kì cái gì cha muốn làm. Thuyết phục Thượng đế cho dừng đồng hồ của tôi lại, và điều đó sẽ là đủ để cải đạo tôi."
Họ đã cầu nguyện - đó là vấn đề danh giá của toàn thể Ki tô giáo, một người thách thức Thượng đế. Và ông ta đã không yêu cầu phép màu gì lớn lao, chỉ là phép màu nhỏ: "Dừng chiếc đồng hồ của tôi lại." Và Thượng đế đã không thể làm được điều đó. Edmund Burke đã chứng minh rằng không có Thượng đế. Thật là một luận cứ! - nhưng nó đơn giản, rõ ràng, có liên quan.
Trên khắp thế giới, bạn cứ đổ bất kì cái gì bạn muốn loại bỏ lên Thượng đế, lên định mệnh, lên số phận. Chúng chỉ là những cái tên khác nhau cho những thứ không tồn tại. Chắc chắn bạn không thể ném rác của mình lên ai đó đang thực tế có đấy. Có giới hạn kiên nhẫn. Bạn cứ thử ném rác của mình lên tài sản của hàng xóm mà xem. Có lẽ một ngày ông ta có thể không nói gì; có lẽ trong hai ngày ông ta có thể chờ đợi - nhưng bao lâu? Chẳng chóng thì chầy ông ta sẽ tóm lấy cổ bạn và chứng minh cho bạn: "Tôi tồn tại đây! Ông không thể cứ ném rác nhà ông vào sân nhà tôi được." Nhưng nếu không có ai trong nhà, bạn có thể tiếp tục ném rác vào sân chừng nào bạn muốn. Không ai sẽ phản đối, không ai sẽ bước ra và nói, "Cái gì tiếp đây? Ông không biết gì về lịch sự trong ông à?"
Thượng đế, định mệnh, số phận - đây là những từ hư huyễn, thần chú vô nghĩa, chẳng gì nhiều hơn thế. Vứt chúng hoàn toàn đi, bởi vì việc vứt chúng đi sẽ làm cho bạn thành cá nhân, đầy trách nhiệm về hành động của mình. Và chừng nào bạn còn chưa nhận trách nhiệm về bản thân mình, bạn sẽ không bao giờ trở nên mạnh, bạn sẽ không bao giờ trở nên độc lập, bạn sẽ không bao giờ nếm trải tự do.
Bạn có thể có tự do. Nhưng cái giá là phải chấp nhận trách nhiệm trong tính toàn bộ của nó.
Tôi đã cảm thấy tự do mênh mông tới mức nhìn vào bạn tôi cảm thấy buồn. Bạn có cùng cơ hội, cùng tiềm năng để nở hoa trong cá nhân tự do, nhưng bạn vẫn còn là một nô lệ. Và cách thức bạn xoay xở điều đó là không bao giờ có trách nhiệm.
Bạn nghĩ không có trách nhiện làm cho bạn tự do sao? Không cảm thấy trách nhiệm về hành động của mình, về ý nghĩ của mình, về hiện hữu của mình, bạn nghĩ bạn được tự do khỏi tất cả các hậu quả sao? Không, tuyệt đối không. Điều đó làm cho bạn thành nô lệ; điều đó làm cho bạn thành cái gì đó chưa là người. Nó lấy đi mọi niềm vinh quang khỏi bạn. Bạn không thể đứng thẳng được; bạn trở thành người gù. Thông minh của bạn không thể phát triển được bởi vì bạn đã không chấp nhận thách thức. Bạn đang chờ đợi định mệnh, số phận, Thượng đế. Bạn nghĩ, "Khi thời gian tới - thời gian đúng, Thượng đế sẵn lòng - mình sẽ phúc lạc nữa."
Không Thượng đế nào có thể quyết định được phúc lạc của bạn. Bạn một mình trong sự tồn tại. Bạn tới một mình, bạn chết một mình. Giữa sinh và tử, tất nhiên bạn có thể tự lừa dối bản thân bạn rằng ai đó ở cùng với bạn - vợ bạn, bố bạn, mẹ bạn, chồng bạn, bạn của bạn - nhưng điều này chỉ là giả vờ. Bạn tới một mình, bạn đi một mình; bạn một mình giữa sinh và tử.
Và tôi không nói rằng bạn không thể yêu người đàn ông hay người đàn bà. Thực tế, khi hai người độc lập, tự do, người nhận lấy trách nhiệm lên đôi vai riêng của mình, gặp gỡ nhau, có cái đẹp mênh mông trong nó. Không ai là gánh nặng cho người kia. Không ai đổ bất kì cái gì lên người kia. Bạn đã vứt bỏ chính ý tưởng về đổ bất kì cái gì. Bạn có thể ở cùng nhau nhưng tính một mình của bạn vẫn không bị động chạm, thuần khiết, trong như pha lê, trinh nguyên. Bạn chưa bao giờ xâm phạm vào lãnh thổ của nhau. Bạn có thể tận hưởng lẫn nhau bởi vì bạn tách rời.
Bạn càng tách rời - sự việc càng được hiểu rõ rằng bạn một mình, cô ấy một mình - càng có khả năng của gặp gỡ lớn lao của hai một mình, hai thuần khiết, hai cá nhân.
Quên các từ như số phận, định mệnh, số mệnh, Thượng đế đi. Và đừng cho phép bản thân bạn bị lừa dối bởi các nhà chiêm tinh, người đọc ý nghĩ, người xem tướng tay, người dự đoán tương lai của bạn. Không có tương lai nếu bạn không tạo ra nó. Và bất kì cái gì sẽ là ngày mai thì sẽ là sáng tạo của bạn. Và nó phải được làm hôm nay, bây giờ - bởi vì từ hôm nay, bụng mẹ của hôm nay, ngày mai sẽ được sinh ra.
Nhận lấy trách nhiệm toàn bộ về bản thân mình - đó là thông điệp của tôi cho bạn. Đó là điều tôi bao giờ cũng cố gắng phá huỷ Thượng đế trong tâm trí bạn. Tôi chẳng có gì chống lại ông ấy. Làm sao tôi có thể có cái gì chống ông ấy được? - ông ấy đâu có tồn tại! Bạn cho rằng tôi đang phí hoài thời gian của tôi đánh nhau với cái gì đó không tồn tại sao? Không, tôi đang chiến đấu với ước định của bạn đấy - chúng tồn tại. Thượng đế không tồn tại, nhưng ý tưởng về Thượng đế tồn tại trong bạn và tôi đang tranh đấu với ý tưởng đó, bảo bạn vứt nó đi, hết sạch nó đi, và nhận lấy toàn thể trách nhiệm về cuộc sống của bạn.
Đây là kinh nghiệm của tôi: ngày tôi nhận hoàn toàn trách nhiệm về bản thân mình, tôi thấy cánh cửa của tự do mở ra cho tôi. Chúng đi cùng nhau.
Mọi người đều muốn tự do. Không ai muốn trách nhiệm. Bạn sẽ không bao giờ có tự do; bạn sẽ vẫn còn là nô lệ. Nhớ lấy, còn là nô lệ cũng là trách nhiệm của bạn. Bạn đã chọn nó; nó đã không bị áp đặt lên bạn.
Nó cũng cho bạn an ủi rằng nếu người khác đã đạt tới thành công, chẳng có gì nhiều trong đó cả; điều đó do định mệnh quyết định rồi. Cho nên, một mặt, bạn được cứu khỏi cảm giác tự ti; mặt khác, ghen tị của bạn thoả mãn với ý tưởng rằng người thành công được thành công chỉ bởi vì định mệnh đã quyết định nó theo cách đó: "Điều đó chẳng liên quan gì tới người đó cả; người đó không hơn tôi đâu."
Thượng đế, định mệnh, số phận - chúng tất cả đều trong cùng một loại: đổ trách nhiệm của bạn lên cái gì đó không tồn tại.
Nếu Thượng đế tồn tại ngài sẽ không còn im lặng đâu. Tôi liên tục nói ngài không tồn tại. Nếu ngài tồn tại, đó là lúc - ngài phải xuất hiện và công bố, "Ta ở đây! Sao các ông cứ nói rằng ta không tồn tại?" Nhưng ngài sẽ chẳng bao giờ tới cả.
Bao giờ cũng có những người phủ nhận sự tồn tại của Thượng đế, nhưng ngài chưa bao giờ làm bất kì nỗ lực nào để chứng minh bản thân mình. Chẳng hạn, Edmund Burke, một trong những triết gia nổi tiếng của phương Tây, đứng trong một nhà thờ và nói với linh mục, "Đây là đồng hồ của tôi. Nếu Thượng đế tồn tại - tôi không muốn chứng minh lớn lao gì, chỉ cần chứng minh đơn giản thôi - đồng hồ của tôi phải dừng chạy. Cha cầu nguyện đi, giáo đoàn của cha có thể cầu nguyện, cha làm bất kì cái gì cha muốn làm. Thuyết phục Thượng đế cho dừng đồng hồ của tôi lại, và điều đó sẽ là đủ để cải đạo tôi."
Họ đã cầu nguyện - đó là vấn đề danh giá của toàn thể Ki tô giáo, một người thách thức Thượng đế. Và ông ta đã không yêu cầu phép màu gì lớn lao, chỉ là phép màu nhỏ: "Dừng chiếc đồng hồ của tôi lại." Và Thượng đế đã không thể làm được điều đó. Edmund Burke đã chứng minh rằng không có Thượng đế. Thật là một luận cứ! - nhưng nó đơn giản, rõ ràng, có liên quan.
Trên khắp thế giới, bạn cứ đổ bất kì cái gì bạn muốn loại bỏ lên Thượng đế, lên định mệnh, lên số phận. Chúng chỉ là những cái tên khác nhau cho những thứ không tồn tại. Chắc chắn bạn không thể ném rác của mình lên ai đó đang thực tế có đấy. Có giới hạn kiên nhẫn. Bạn cứ thử ném rác của mình lên tài sản của hàng xóm mà xem. Có lẽ một ngày ông ta có thể không nói gì; có lẽ trong hai ngày ông ta có thể chờ đợi - nhưng bao lâu? Chẳng chóng thì chầy ông ta sẽ tóm lấy cổ bạn và chứng minh cho bạn: "Tôi tồn tại đây! Ông không thể cứ ném rác nhà ông vào sân nhà tôi được." Nhưng nếu không có ai trong nhà, bạn có thể tiếp tục ném rác vào sân chừng nào bạn muốn. Không ai sẽ phản đối, không ai sẽ bước ra và nói, "Cái gì tiếp đây? Ông không biết gì về lịch sự trong ông à?"
Thượng đế, định mệnh, số phận - đây là những từ hư huyễn, thần chú vô nghĩa, chẳng gì nhiều hơn thế. Vứt chúng hoàn toàn đi, bởi vì việc vứt chúng đi sẽ làm cho bạn thành cá nhân, đầy trách nhiệm về hành động của mình. Và chừng nào bạn còn chưa nhận trách nhiệm về bản thân mình, bạn sẽ không bao giờ trở nên mạnh, bạn sẽ không bao giờ trở nên độc lập, bạn sẽ không bao giờ nếm trải tự do.
Bạn có thể có tự do. Nhưng cái giá là phải chấp nhận trách nhiệm trong tính toàn bộ của nó.
Tôi đã cảm thấy tự do mênh mông tới mức nhìn vào bạn tôi cảm thấy buồn. Bạn có cùng cơ hội, cùng tiềm năng để nở hoa trong cá nhân tự do, nhưng bạn vẫn còn là một nô lệ. Và cách thức bạn xoay xở điều đó là không bao giờ có trách nhiệm.
Bạn nghĩ không có trách nhiện làm cho bạn tự do sao? Không cảm thấy trách nhiệm về hành động của mình, về ý nghĩ của mình, về hiện hữu của mình, bạn nghĩ bạn được tự do khỏi tất cả các hậu quả sao? Không, tuyệt đối không. Điều đó làm cho bạn thành nô lệ; điều đó làm cho bạn thành cái gì đó chưa là người. Nó lấy đi mọi niềm vinh quang khỏi bạn. Bạn không thể đứng thẳng được; bạn trở thành người gù. Thông minh của bạn không thể phát triển được bởi vì bạn đã không chấp nhận thách thức. Bạn đang chờ đợi định mệnh, số phận, Thượng đế. Bạn nghĩ, "Khi thời gian tới - thời gian đúng, Thượng đế sẵn lòng - mình sẽ phúc lạc nữa."
Không Thượng đế nào có thể quyết định được phúc lạc của bạn. Bạn một mình trong sự tồn tại. Bạn tới một mình, bạn chết một mình. Giữa sinh và tử, tất nhiên bạn có thể tự lừa dối bản thân bạn rằng ai đó ở cùng với bạn - vợ bạn, bố bạn, mẹ bạn, chồng bạn, bạn của bạn - nhưng điều này chỉ là giả vờ. Bạn tới một mình, bạn đi một mình; bạn một mình giữa sinh và tử.
Và tôi không nói rằng bạn không thể yêu người đàn ông hay người đàn bà. Thực tế, khi hai người độc lập, tự do, người nhận lấy trách nhiệm lên đôi vai riêng của mình, gặp gỡ nhau, có cái đẹp mênh mông trong nó. Không ai là gánh nặng cho người kia. Không ai đổ bất kì cái gì lên người kia. Bạn đã vứt bỏ chính ý tưởng về đổ bất kì cái gì. Bạn có thể ở cùng nhau nhưng tính một mình của bạn vẫn không bị động chạm, thuần khiết, trong như pha lê, trinh nguyên. Bạn chưa bao giờ xâm phạm vào lãnh thổ của nhau. Bạn có thể tận hưởng lẫn nhau bởi vì bạn tách rời.
Bạn càng tách rời - sự việc càng được hiểu rõ rằng bạn một mình, cô ấy một mình - càng có khả năng của gặp gỡ lớn lao của hai một mình, hai thuần khiết, hai cá nhân.
Quên các từ như số phận, định mệnh, số mệnh, Thượng đế đi. Và đừng cho phép bản thân bạn bị lừa dối bởi các nhà chiêm tinh, người đọc ý nghĩ, người xem tướng tay, người dự đoán tương lai của bạn. Không có tương lai nếu bạn không tạo ra nó. Và bất kì cái gì sẽ là ngày mai thì sẽ là sáng tạo của bạn. Và nó phải được làm hôm nay, bây giờ - bởi vì từ hôm nay, bụng mẹ của hôm nay, ngày mai sẽ được sinh ra.
Nhận lấy trách nhiệm toàn bộ về bản thân mình - đó là thông điệp của tôi cho bạn. Đó là điều tôi bao giờ cũng cố gắng phá huỷ Thượng đế trong tâm trí bạn. Tôi chẳng có gì chống lại ông ấy. Làm sao tôi có thể có cái gì chống ông ấy được? - ông ấy đâu có tồn tại! Bạn cho rằng tôi đang phí hoài thời gian của tôi đánh nhau với cái gì đó không tồn tại sao? Không, tôi đang chiến đấu với ước định của bạn đấy - chúng tồn tại. Thượng đế không tồn tại, nhưng ý tưởng về Thượng đế tồn tại trong bạn và tôi đang tranh đấu với ý tưởng đó, bảo bạn vứt nó đi, hết sạch nó đi, và nhận lấy toàn thể trách nhiệm về cuộc sống của bạn.
Đây là kinh nghiệm của tôi: ngày tôi nhận hoàn toàn trách nhiệm về bản thân mình, tôi thấy cánh cửa của tự do mở ra cho tôi. Chúng đi cùng nhau.
Mọi người đều muốn tự do. Không ai muốn trách nhiệm. Bạn sẽ không bao giờ có tự do; bạn sẽ vẫn còn là nô lệ. Nhớ lấy, còn là nô lệ cũng là trách nhiệm của bạn. Bạn đã chọn nó; nó đã không bị áp đặt lên bạn.