Hỏi: Sông chung cuộc đạt tới biển. Thân thể đi và còn lại chỉ sự tồn tại, cái vô hạn. Vậy thì thôi thúc này và mục đích của việc tới đó bây giờ là gì? Chẳng phải nó đang đẩy dòng sông sao?
Đáp:
Hamid, vấn đề là ở chỗ con người không phải là sông, con người bị đông cứng rất nhiều. Không có dòng chảy trong bản thể con người. Con người giống như băng, không như nước.
Nếu con người là sông, không có nhu cầu đẩy nó, chung cuộc nó sẽ đạt tới đại dương - nó đã đạt tới rồi. Trong chính việc chảy đó nó đã trở thành một phần của đại dương: tuôn chảy là có tính đại dương. Nhưng con người không tuôn chảy, do đó mới có thôi thúc. Băng muốn tan chảy, do đó mới có nỗ lực. Một khi băng đã tan chảy, thế thì không cần đẩy cái gì, thế thì mọi thứ xảy ra theo cách riêng của nó.
Con người đã trở thành tảng đá. Và lí do tại sao con người đã trở thành tảng đá không tuôn chảy là vì tâm trí. Thân thể hoàn toàn tuôn chảy, linh hồn cũng vậy, nhưng giữa hai điều này, mối nối - tâm trí - là băng đông cứng. Một khi tâm trí đi sâu hơn vào trong thiền nó bắt đầu tan chảy. Đó là điều thiền tất cả là gì: nỗ lực làm tan chảy tâm trí.
Bạn nói, “Sông chung cuộc đạt tới biển.” Điều đó là đúng, nhưng đầu tiên trở thành sông đi đã. Bạn nói, “Thân thể đi và còn lại chỉ sự tồn tại, cái vô hạn.” Đúng. Nhưng giữa thân thể và linh hồn có tâm trí níu bám lấy bạn, hay bạn níu bám lấy nó. Thân thể đi, nhưng bạn không trở thành cái vô hạn vì bạn không chỉ được bao quanh bởi thân thể - đó là giới hạn vật lí của bạn; có giới hạn tâm lí bên trong nó. Qua cái chết của thân thể, tâm trí sẽ không chết, nó sẽ lấy việc tái sinh. Nó sẽ đi vào trong bụng mẹ khác bởi vì nó sẽ mang nhiều ham muốn thế, điều cần được hoàn thành. Nó sẽ lại tìm bụng mẹ khác, thân thể khác để với thân thể đó nó hoàn thành các ham muốn đó. Đó là chính nền tảng của lí thuyết về đầu thai.
Tâm trí ham muốn, và nếu ham muốn có đó, thế thì cơ hội sẽ nảy sinh theo đó những ham muốn đó sẽ được hoàn thành. Thượng đế hợp tác với bạn. Nếu bạn có ham muốn giống chó, bạn sẽ trở thành chó, bạn sẽ có thân thể của chó. Tâm trí bạn tạo ra bản kế hoạch tổng thể và thế rồi thân thể tuân theo. Thân thể là phóng chiếu của tâm trí, không có điều ngược lại. Chừng nào tâm trí chưa biến mất hoàn toàn, bạn sẽ được sinh đi sinh lại. Một khi tâm trí mất rồi, thế thì điều đó hoàn toàn đúng, Hamid: thân thể biến mất và bạn là vô hạn. Thực ra, nếu tâm trí không có đó, bạn là vô hạn - không có sự biến mất của thân thể, không có cái chết của thân thể. Không có nhu cầu đợi điều đó.
Phật là vô hạn ngay cả khi ông ấy ở trong thân thể bởi vì ông ấy biết ông ấy không là thân thể. Phật là vô hạn khi ông ấy rời bỏ thân thể. Không có khác biệt cho ông ấy: sống trong thân thể hay rời bỏ thân thể là như nhau. Bạn sống trong nhà, nhưng bạn không nghĩ rằng bạn là ngôi nhà. Đích xác giống điều đó, một tâm thức thức tỉnh sống trong thân thể, dùng thân thể - cũng như bạn dùng xe hơi. Bạn ngồi trong xe, bạn lái xe, bạn biết rằng bạn không phải là xe - bạn có thể thoát ra khỏi nó bất kì khoảnh khắc nào. Bạn không cần chờ đợi tai nạn xảy ra khi xe bị phá huỷ để cảm thấy rằng bạn không là chiếc xe. Và nếu bạn không biết nó khi xe có đó và bạn ở trong nó, làm sao bạn sẽ biết nó khi xe không có đó? Chính qua cái chết của thân thể, bạn sẽ không biết rằng bạn là vô hạn. Hoặc bạn là vô hạn ở đây bây giờ, hoặc bạn sẽ không bao giờ vậy. Tính vô hạn là bản tính của bạn.
Vấn đề thực không phải là thân thể. Thân thể không phải là thủ phạm như cái gọi là các tôn giáo đã từng nói cho bạn - “Thân thể là thủ phạm!” Thân thể không là thủ phạm chút nào. Thân thể hoàn toàn hồn nhiên và đẹp. Thân thể là tâm trí, tâm trí là quỉ. Bạn sẽ phải làm tan biến tâm trí, do đó mới có thôi thúc, do đó mới có mục đích của mọi phương pháp luận đã từng được phát triển qua nhiều thời đại: Đạo, Yoga, Mật tông, Thiền, Hassid giáo.
Trở thành sông và thế thì không cái gì được cần. Đó là điều Bí mật của Hoa Vàng nói: Đạt tới bất hành qua hành động, đạt tới vô nỗ lực qua nỗ lực. Nhưng đầu tiên đi tới nỗ lực, tới hành động đi - nó sẽ làm tan chảy bạn - và thế rồi sông bắt đầu tuôn chảy. Trong chính việc tuôn chảy đó nó đã đạt tới đại dương.
Trích từ "Bí mật của các bí mật"
Đáp:
Hamid, vấn đề là ở chỗ con người không phải là sông, con người bị đông cứng rất nhiều. Không có dòng chảy trong bản thể con người. Con người giống như băng, không như nước.
Nếu con người là sông, không có nhu cầu đẩy nó, chung cuộc nó sẽ đạt tới đại dương - nó đã đạt tới rồi. Trong chính việc chảy đó nó đã trở thành một phần của đại dương: tuôn chảy là có tính đại dương. Nhưng con người không tuôn chảy, do đó mới có thôi thúc. Băng muốn tan chảy, do đó mới có nỗ lực. Một khi băng đã tan chảy, thế thì không cần đẩy cái gì, thế thì mọi thứ xảy ra theo cách riêng của nó.
Con người đã trở thành tảng đá. Và lí do tại sao con người đã trở thành tảng đá không tuôn chảy là vì tâm trí. Thân thể hoàn toàn tuôn chảy, linh hồn cũng vậy, nhưng giữa hai điều này, mối nối - tâm trí - là băng đông cứng. Một khi tâm trí đi sâu hơn vào trong thiền nó bắt đầu tan chảy. Đó là điều thiền tất cả là gì: nỗ lực làm tan chảy tâm trí.
Bạn nói, “Sông chung cuộc đạt tới biển.” Điều đó là đúng, nhưng đầu tiên trở thành sông đi đã. Bạn nói, “Thân thể đi và còn lại chỉ sự tồn tại, cái vô hạn.” Đúng. Nhưng giữa thân thể và linh hồn có tâm trí níu bám lấy bạn, hay bạn níu bám lấy nó. Thân thể đi, nhưng bạn không trở thành cái vô hạn vì bạn không chỉ được bao quanh bởi thân thể - đó là giới hạn vật lí của bạn; có giới hạn tâm lí bên trong nó. Qua cái chết của thân thể, tâm trí sẽ không chết, nó sẽ lấy việc tái sinh. Nó sẽ đi vào trong bụng mẹ khác bởi vì nó sẽ mang nhiều ham muốn thế, điều cần được hoàn thành. Nó sẽ lại tìm bụng mẹ khác, thân thể khác để với thân thể đó nó hoàn thành các ham muốn đó. Đó là chính nền tảng của lí thuyết về đầu thai.
Tâm trí ham muốn, và nếu ham muốn có đó, thế thì cơ hội sẽ nảy sinh theo đó những ham muốn đó sẽ được hoàn thành. Thượng đế hợp tác với bạn. Nếu bạn có ham muốn giống chó, bạn sẽ trở thành chó, bạn sẽ có thân thể của chó. Tâm trí bạn tạo ra bản kế hoạch tổng thể và thế rồi thân thể tuân theo. Thân thể là phóng chiếu của tâm trí, không có điều ngược lại. Chừng nào tâm trí chưa biến mất hoàn toàn, bạn sẽ được sinh đi sinh lại. Một khi tâm trí mất rồi, thế thì điều đó hoàn toàn đúng, Hamid: thân thể biến mất và bạn là vô hạn. Thực ra, nếu tâm trí không có đó, bạn là vô hạn - không có sự biến mất của thân thể, không có cái chết của thân thể. Không có nhu cầu đợi điều đó.
Phật là vô hạn ngay cả khi ông ấy ở trong thân thể bởi vì ông ấy biết ông ấy không là thân thể. Phật là vô hạn khi ông ấy rời bỏ thân thể. Không có khác biệt cho ông ấy: sống trong thân thể hay rời bỏ thân thể là như nhau. Bạn sống trong nhà, nhưng bạn không nghĩ rằng bạn là ngôi nhà. Đích xác giống điều đó, một tâm thức thức tỉnh sống trong thân thể, dùng thân thể - cũng như bạn dùng xe hơi. Bạn ngồi trong xe, bạn lái xe, bạn biết rằng bạn không phải là xe - bạn có thể thoát ra khỏi nó bất kì khoảnh khắc nào. Bạn không cần chờ đợi tai nạn xảy ra khi xe bị phá huỷ để cảm thấy rằng bạn không là chiếc xe. Và nếu bạn không biết nó khi xe có đó và bạn ở trong nó, làm sao bạn sẽ biết nó khi xe không có đó? Chính qua cái chết của thân thể, bạn sẽ không biết rằng bạn là vô hạn. Hoặc bạn là vô hạn ở đây bây giờ, hoặc bạn sẽ không bao giờ vậy. Tính vô hạn là bản tính của bạn.
Vấn đề thực không phải là thân thể. Thân thể không phải là thủ phạm như cái gọi là các tôn giáo đã từng nói cho bạn - “Thân thể là thủ phạm!” Thân thể không là thủ phạm chút nào. Thân thể hoàn toàn hồn nhiên và đẹp. Thân thể là tâm trí, tâm trí là quỉ. Bạn sẽ phải làm tan biến tâm trí, do đó mới có thôi thúc, do đó mới có mục đích của mọi phương pháp luận đã từng được phát triển qua nhiều thời đại: Đạo, Yoga, Mật tông, Thiền, Hassid giáo.
Trở thành sông và thế thì không cái gì được cần. Đó là điều Bí mật của Hoa Vàng nói: Đạt tới bất hành qua hành động, đạt tới vô nỗ lực qua nỗ lực. Nhưng đầu tiên đi tới nỗ lực, tới hành động đi - nó sẽ làm tan chảy bạn - và thế rồi sông bắt đầu tuôn chảy. Trong chính việc tuôn chảy đó nó đã đạt tới đại dương.
Trích từ "Bí mật của các bí mật"