Yêu và nhận biết là dạng cao nhất của tính cực - cũng như đàn ông/đàn bà, sống/chết, tối/sáng, hè/đông, ngoài/trong, âm/dương, thân thể và linh hồn, sáng tạo và người sáng tạo. Yêu và nhận biết là dạng cao nhất của tính cực - tính cực cuối cùng - từ đó việc siêu việt xảy ra.
Yêu cần hai. Nó là mối quan hệ; nó là đi ra, nó là năng lượng đi rangoài. Có đối thể: người được yêu. Đối thể trở thành quan trọng hơn bản thân bạn. Niềm vui của bạn là ở trong đối thể. Nếu người yêu của bạn hạnh phúc, bạn hạnh phúc; bạn trở thành một phần của đối thể. Có một loại phụ thuộc, và người kia được cần tới. Không có người kia bạn sẽ cảm thấy đơn độc.
Nhận biết chỉ là hiện hữu với bản thân bạn trong tính một mình hoàn toàn, chỉ hiện hữu tỉnh táo. Nó không phải là quan hệ, người kia không được cần tới chút nào. Nó không đi ra ngoài, nó đi vào trong.
Yêu là chuyển động của ánh sáng đi ra từ hiện hữu của bạn. Nhận biết là chuyển động ngược lại: chuyển động ngược lại của ánh sáng về lại cội nguồn, trở về cội nguồn. Đây là điều Jesus gọi là repentance - không theo nghĩa của ăn năn, mà theo nghĩa trở về cội nguồn. Patanjali gọi nó là pratyahara, quay về nhà; Mahavira gọi nó là pratikraman, quay về bản thân người ta - vòng tròn là đầy đủ. Bí mật của Hoa Vàng dựa trên, hoàn toàn dựa trên chuyển động ngược này của năng lượng của bạn. Nhưng chuyển động ngược là có thể chỉ nếu bạn đã đi lên trước. Bạn phải đi vào trong yêu, bạn phải quan hệ để đi tới bản thân bạn. Nó có vẻ ngược đời.
Đứa trẻ phải mất hút vào trong thế giới để trở thành đứa trẻ lần nữa. Hồn nhiên phải đi vào trong mọi rối loạn của tinh ranh và tính toán để trở thành hồn nhiên thực sự lần nữa. Đứa trẻ là hồn nhiên, nhưng hồn nhiên của nó là hồn nhiên của dốt nát. Thánh nhân cũng hồn nhiên, nhưng hồn nhiên của ông ấy không phải là của dốt nát mà là của kinh nghiệm, của chín chắn, của trưởng thành. Ông ấy lại hồn nhiên, nhưng cái 'lại' đó có tầm quan trọng lớn - ông ấy không thể bị sao lãng khỏi hồn nhiên của ông ấy nữa. Đứa trẻ nhất định bị sao lãng: mọi Adam đều phải rời khỏi Vườn Eden, thế giới của hồn nhiên. Mọi Adam đều phải đi vào trong thế giới, vào trong bùn của nó, bởi vì chỉ ở đó bạn mới trưởng thành, bạn mới chín chắn. Chỉ ở đó bạn mới học, chỉ ở đó bạn mới thấy cái đẹp của hồn nhiên trong tương phản, bạn mới hiểu sự huy hoàng của hồn nhiên. Ngày bạn đã biết về cái đẹp của hồn nhiên, bạn đã trở nên nhận biết về nó, bạn đã về lại nhà.
Adam không thể trở thành Christ được nếu anh ta không rời khỏi thiên đường; anh ta sẽ vẫn còn là đứa trẻ. Adam ngụ ý chuyển ra ngoài, Christ ngụ ý chuyển vào trong. Adam ngụ ý yêu, Christ ngụ ý nhận biết. Vòng tròn là đầy đủ. Khác biệt giữa Adam và Christ chỉ là khác biệt của hướng. Adam đi hướng ngoại, và cùng người đó, khi người đó quay lại và trở nên hướng nội, là Christ. Adam là Christ tiềm năng, Christ là Adam được thực tại hoá.
Yêu là rất bản chất. Bạn phải đánh mất bản thân bạn để thu lấy bản thân bạn. Yêu là khả năng duy nhất để làm mất bản thân bạn một cách toàn bộ. Khi bạn bị mất toàn bộ, thế thì bạn sẽ có khả năng nhớ bạn đã làm gì.
Điều đó giống như cá bao giờ cũng sống trong đại dương: nó sẽ không bao giờ trở nên nhận biết về đại dương và phúc lành của đại dương; nó phải bị mắc vào lưới, người đánh cá phải tới để lấy nó ra, ném nó lên bờ. Chỉ trên bờ, trong ánh mặt trời nóng, nó mới nhớ lần đầu tiên. Mặc dầu nó đã sống nhiều năm trong đại dương nó hoàn toàn quên lãng về đại dương. Bây giờ khát, nóng, làm cho nó để tâm tới đại dương. Một khao khát lớn nảy sinh để quay lại đại dương. Nó làm mọi nỗ lực để nhảy lại vào trong đại dương.
Đó là trạng thái của người tìm kiếm: khao khát quay lại vào trong cội nguồn nguyên thuỷ. Và nếu cá này có thể vào đại dương lần nữa... bạn không thể hình dung được việc mở hội đâu! Và cá đã sống trong đại dương mãi mãi nhưng không có mở hội. Bây giờ có khả năng của mở hội; bây giờ nó sẽ cảm thấy vui mừng thế, được ân huệ thế.
Yêu cần hai. Nó là mối quan hệ; nó là đi ra, nó là năng lượng đi rangoài. Có đối thể: người được yêu. Đối thể trở thành quan trọng hơn bản thân bạn. Niềm vui của bạn là ở trong đối thể. Nếu người yêu của bạn hạnh phúc, bạn hạnh phúc; bạn trở thành một phần của đối thể. Có một loại phụ thuộc, và người kia được cần tới. Không có người kia bạn sẽ cảm thấy đơn độc.
Nhận biết chỉ là hiện hữu với bản thân bạn trong tính một mình hoàn toàn, chỉ hiện hữu tỉnh táo. Nó không phải là quan hệ, người kia không được cần tới chút nào. Nó không đi ra ngoài, nó đi vào trong.
Yêu là chuyển động của ánh sáng đi ra từ hiện hữu của bạn. Nhận biết là chuyển động ngược lại: chuyển động ngược lại của ánh sáng về lại cội nguồn, trở về cội nguồn. Đây là điều Jesus gọi là repentance - không theo nghĩa của ăn năn, mà theo nghĩa trở về cội nguồn. Patanjali gọi nó là pratyahara, quay về nhà; Mahavira gọi nó là pratikraman, quay về bản thân người ta - vòng tròn là đầy đủ. Bí mật của Hoa Vàng dựa trên, hoàn toàn dựa trên chuyển động ngược này của năng lượng của bạn. Nhưng chuyển động ngược là có thể chỉ nếu bạn đã đi lên trước. Bạn phải đi vào trong yêu, bạn phải quan hệ để đi tới bản thân bạn. Nó có vẻ ngược đời.
Đứa trẻ phải mất hút vào trong thế giới để trở thành đứa trẻ lần nữa. Hồn nhiên phải đi vào trong mọi rối loạn của tinh ranh và tính toán để trở thành hồn nhiên thực sự lần nữa. Đứa trẻ là hồn nhiên, nhưng hồn nhiên của nó là hồn nhiên của dốt nát. Thánh nhân cũng hồn nhiên, nhưng hồn nhiên của ông ấy không phải là của dốt nát mà là của kinh nghiệm, của chín chắn, của trưởng thành. Ông ấy lại hồn nhiên, nhưng cái 'lại' đó có tầm quan trọng lớn - ông ấy không thể bị sao lãng khỏi hồn nhiên của ông ấy nữa. Đứa trẻ nhất định bị sao lãng: mọi Adam đều phải rời khỏi Vườn Eden, thế giới của hồn nhiên. Mọi Adam đều phải đi vào trong thế giới, vào trong bùn của nó, bởi vì chỉ ở đó bạn mới trưởng thành, bạn mới chín chắn. Chỉ ở đó bạn mới học, chỉ ở đó bạn mới thấy cái đẹp của hồn nhiên trong tương phản, bạn mới hiểu sự huy hoàng của hồn nhiên. Ngày bạn đã biết về cái đẹp của hồn nhiên, bạn đã trở nên nhận biết về nó, bạn đã về lại nhà.
Adam không thể trở thành Christ được nếu anh ta không rời khỏi thiên đường; anh ta sẽ vẫn còn là đứa trẻ. Adam ngụ ý chuyển ra ngoài, Christ ngụ ý chuyển vào trong. Adam ngụ ý yêu, Christ ngụ ý nhận biết. Vòng tròn là đầy đủ. Khác biệt giữa Adam và Christ chỉ là khác biệt của hướng. Adam đi hướng ngoại, và cùng người đó, khi người đó quay lại và trở nên hướng nội, là Christ. Adam là Christ tiềm năng, Christ là Adam được thực tại hoá.
Yêu là rất bản chất. Bạn phải đánh mất bản thân bạn để thu lấy bản thân bạn. Yêu là khả năng duy nhất để làm mất bản thân bạn một cách toàn bộ. Khi bạn bị mất toàn bộ, thế thì bạn sẽ có khả năng nhớ bạn đã làm gì.
Điều đó giống như cá bao giờ cũng sống trong đại dương: nó sẽ không bao giờ trở nên nhận biết về đại dương và phúc lành của đại dương; nó phải bị mắc vào lưới, người đánh cá phải tới để lấy nó ra, ném nó lên bờ. Chỉ trên bờ, trong ánh mặt trời nóng, nó mới nhớ lần đầu tiên. Mặc dầu nó đã sống nhiều năm trong đại dương nó hoàn toàn quên lãng về đại dương. Bây giờ khát, nóng, làm cho nó để tâm tới đại dương. Một khao khát lớn nảy sinh để quay lại đại dương. Nó làm mọi nỗ lực để nhảy lại vào trong đại dương.
Đó là trạng thái của người tìm kiếm: khao khát quay lại vào trong cội nguồn nguyên thuỷ. Và nếu cá này có thể vào đại dương lần nữa... bạn không thể hình dung được việc mở hội đâu! Và cá đã sống trong đại dương mãi mãi nhưng không có mở hội. Bây giờ có khả năng của mở hội; bây giờ nó sẽ cảm thấy vui mừng thế, được ân huệ thế.