Hỏi: Tại sao tôi yêu, rồi ghét và rồi biểu lộ dửng dưng với cùng một người?
Tushara, bạn chưa biết yêu là gì đâu. Bạn chưa biết rằng nhiều thứ khác đeo mặt nạ làm tình yêu, giở thủ đoạn với bạn - nhiều thứ. Vâng, thỉnh thoảng ngay cả ghét cũng có mặt nạ của yêu, thỉnh thoảng dâm dục cực độ giả vờ là yêu. Và điều này phải là như vậy.
Bạn nói, “Tại sao tôi yêu, rồi ghét, và rồi biểu lộ dửng dưng với cùng một người?”
Bạn chưa yêu đâu; đó chỉ là thèm muốn dục trong bạn thôi. Và tôi gọi nó là thèm muốn một cách có chủ ý. Khi bạn đói bạn quan tâm tới thức ăn. Vị thơm từ căng tin Vrindavan thu hút bạn, mọi thứ khác trở thành không quan trọng. Bạn thấy bản thân bạn đi tới Vrindavan. Một khi bạn đã ăn xong, mọi mối quan tâm tới thức ăn biến mất, và nếu bạn đã ăn quá nhiều, bạn thậm chí trở nên khó chịu với thức ăn. Nếu bạn đã ăn quá nhiều, nhiều hơn được cần, bạn cảm thấy buồn nôn - buồn nôn nảy sinh trong bạn. Và khi bạn được no với thức ăn, bạn có có thể đi qua Vrindavan - bạn không ngửi thấy mùi thơm ngon, bạn có thể cứ nghĩ cả nghìn lẻ một ý nghĩ và bạn có thể vẫn còn dửng dưng với thức ăn.
Tình yêu của bạn không là gì ngoài thèm muốn dục. Đó là lí do tại sao đầu tiên bạn cảm thấy bị thu hút, ‘vào tình yêu lớn lao’. Thu hút đó bạn gọi là yêu. Như mọi người vẫn nói họ yêu kem, đó là cách bạn yêu mọi người. Nhưng bạn có thể yêu kem được bao lâu? Bạn có thể ăn, nhưng được bao nhiêu?
Có lần tôi ở cùng một gia đình ở Bombay. Mọi người đều là những người hay, nhưng họ có ý tưởng kì lạ về cách phục vụ khách. Vì tôi ở đó, họ đã mời nhiều người - họ mở bữa tiệc - và thế rồi bốn anh em bắt đầu ép khách ăn ngày càng nhiều. Họ thực tế bắt đầu ép nhồi thức ăn vào mồm mọi người một cách vật lí, và mọi người nói, “Không!” trông rất kinh khiếp và bối rối, “Cái gì đang xảy ra?” Và có bốn người cho từng khách!
Tôi hỏi, “Có chuyện gì vậy? Các anh đang làm gì thế? Nếu họ không muốn ăn, để kệ bản thân họ chứ!”
Họ nói, “Nhưng đây là truyền thống của chúng tôi. Trong gia đình chúng tôi, chừng nào khách còn chưa bắt đầu tranh đấu lại, chúng tôi phải... bằng không chúng tôi đã không là người chủ thực.”
Và đây là ý tưởng của họ về người chủ thực: chừng nào khách còn chưa tranh đấu lại.... Và điều đó thực tế đã xảy ra. Khi khách... bạn có thể chịu đựng được bao lâu? Có giới hạn chứ! Thân thể không phải là vô hạn và dạ dầy có giới hạn. Và khách bắt đầu hét lên. Và họ rất sung sướng vì họ đã là người chủ tốt.
Đầu tiên, bạn nghĩ bạn đang trong yêu, Tushara, nhưng đó không phải là yêu - chỉ là thèm muốn thể chất, hiện tượng thân thể, hiện tượng hoá chất - chẳng liên quan gì tới yêu.
Yêu là điều rất khác. Nó không cần cái gì làm với dục. Dục có thể là một phần của nó, có thể không là một phần của nó. Bạn có thể trong yêu với một người mà không có mối quan hệ dục nào. Đó là điều chúng ta gọi là tình bạn. Nó đã biến mất khỏi thế giới rồi. Bây giờ tình bạn đã gần như biến mất khỏi thế giới bởi vì chúng ta chỉ biết một loại yêu, chính là dục. Yêu không dục trở thành không tồn tại. Thực ra, cái đó mới là yêu. Tình bạn là tình yêu sâu sắc hơn quan hệ dục vì tình bạn cho và không đòi hỏi cái gì đáp lại.
Quan hệ dục là khai thác lẫn nhau: bạn khai thác thân thể người khác và anh ấy hay cô ấy đang khai thác thân thể bạn - cả hai dùng lẫn nhau. Nhưng chỉ nói nó là dục thuần tuý thì có vẻ xấu cho nên chúng ta gọi nó là yêu. Sẽ là rất tốt nếu bạn gọi nó đơn giản là dục - nó sẽ đúng, chân thực - và sẽ không có vấn đề nảy sinh, vì thế thì bạn sẽ biết nó là thèm muốn thôi. Bạn được đáp ứng một khoảnh khắc và thế rồi, nếu người kia cứ đòi hỏi và bạn cứ chơi trò chơi này, sẽ có ghét bởi vì bạn sẽ bị cự tuyệt. Và sớm hay muộn bạn sẽ dửng dưng, bởi vì bạn đã thám hiểm thân thể người kia và anh ta đã thám hiểm thân thể bạn - bây giờ không có gì thêm cho nó, các lãnh thổ đều đã được biết. Bây giờ không có mê mải thêm, không có bí ẩn thêm để đi vào. Bạn được kết thúc: dửng dưng nảy sinh.
Tushara, điều bạn gọi là yêu chỉ là dục thôi. Gọi nó là dục đi, đừng gọi nó là yêu. Và điều tốt là gọi nó là dục vì thế thì bạn biết nó là dục - không cần giả vờ. Nếu bạn không giả vờ, nó sẽ không biến thành ghét. Nếu bạn giả vờ rằng nó là yêu và nó không phải vậy, sớm hay muộn bạn sẽ thấy nó biến thành ghét. Nếu bạn không giả vờ, nếu bạn gọi nó đơn giản là dục, bạn sẽ biết ơ người kia, bạn sẽ không ghét người kia. Và nó sẽ không bao giờ trở thành dửng dưng, bạn bao giờ cũng cảm thấy cám ơn.
Nhưng gọi nó bởi cái tên lớn lao, ‘yêu’, tạo ra toàn thể rắc rối. Thế thì vấn đề nảy sinh - tại sao nó biến thành ghét? Yêu không bao giờ biến thành ghét cả. Yêu cứ ngày càng trở nên yêu nhiều hơn. Yêu chung cuộc trở thành lời nguyện, và Thượng đế.
Nhưng đây không phải là yêu. Điều thứ nhất, gợi ý của tôi là: gọi nó là dục thuần khiết, đơn giản. Và không có gì sai trong dục đơn giản, thuần khiết; nó là tự nhiên. Không có nhu cầu che giấu nó đằng sau từ đẹp đẽ ‘yêu’, không cần tạo ra mây lãng mạn quanh nó. Cứ đơn giản, cứ thật, chân thực thôi. Nếu điều này được thực hiện, một nửa công việc được thực hiện rồi. Thế thì một ngày nào đó bạn sẽ có khả năng thấy khác biệt này. Một ngày nào đó bạn sẽ rơi vào trong yêu và bạn sẽ thấy không chỉ có hấp dẫn hoá chất, tâm lí, mà cái gì đó cao hơn, cái gì đó cao siêu hơn - hai rung động rơi vào trong hoà điệu, hai tâm linh cảm thấy gần gũi, hai sinh linh cảm thấy hài hoà.
Lời riêng của tôi là: nếu hai thân thể cảm thấy bị hấp dẫn tới nhau, nó là dục; nếu hai tâm trí cảm thấy bị hấp dẫn tới nhau, nó là yêu; nếu hai linh hồn cảm thấy bị hấp dẫn tới nhau, nó là lời cầu nguyện. Và lời cầu nguyện là dạng cao nhất. Dục là dạng thấp nhất. Đừng nghĩ về cái thấp hơn là cái cao hơn, bằng không bạn vẫn còn bị lạc lối.
Tushara, bạn chưa biết yêu là gì đâu. Bạn chưa biết rằng nhiều thứ khác đeo mặt nạ làm tình yêu, giở thủ đoạn với bạn - nhiều thứ. Vâng, thỉnh thoảng ngay cả ghét cũng có mặt nạ của yêu, thỉnh thoảng dâm dục cực độ giả vờ là yêu. Và điều này phải là như vậy.
Bạn nói, “Tại sao tôi yêu, rồi ghét, và rồi biểu lộ dửng dưng với cùng một người?”
Bạn chưa yêu đâu; đó chỉ là thèm muốn dục trong bạn thôi. Và tôi gọi nó là thèm muốn một cách có chủ ý. Khi bạn đói bạn quan tâm tới thức ăn. Vị thơm từ căng tin Vrindavan thu hút bạn, mọi thứ khác trở thành không quan trọng. Bạn thấy bản thân bạn đi tới Vrindavan. Một khi bạn đã ăn xong, mọi mối quan tâm tới thức ăn biến mất, và nếu bạn đã ăn quá nhiều, bạn thậm chí trở nên khó chịu với thức ăn. Nếu bạn đã ăn quá nhiều, nhiều hơn được cần, bạn cảm thấy buồn nôn - buồn nôn nảy sinh trong bạn. Và khi bạn được no với thức ăn, bạn có có thể đi qua Vrindavan - bạn không ngửi thấy mùi thơm ngon, bạn có thể cứ nghĩ cả nghìn lẻ một ý nghĩ và bạn có thể vẫn còn dửng dưng với thức ăn.
Tình yêu của bạn không là gì ngoài thèm muốn dục. Đó là lí do tại sao đầu tiên bạn cảm thấy bị thu hút, ‘vào tình yêu lớn lao’. Thu hút đó bạn gọi là yêu. Như mọi người vẫn nói họ yêu kem, đó là cách bạn yêu mọi người. Nhưng bạn có thể yêu kem được bao lâu? Bạn có thể ăn, nhưng được bao nhiêu?
Có lần tôi ở cùng một gia đình ở Bombay. Mọi người đều là những người hay, nhưng họ có ý tưởng kì lạ về cách phục vụ khách. Vì tôi ở đó, họ đã mời nhiều người - họ mở bữa tiệc - và thế rồi bốn anh em bắt đầu ép khách ăn ngày càng nhiều. Họ thực tế bắt đầu ép nhồi thức ăn vào mồm mọi người một cách vật lí, và mọi người nói, “Không!” trông rất kinh khiếp và bối rối, “Cái gì đang xảy ra?” Và có bốn người cho từng khách!
Tôi hỏi, “Có chuyện gì vậy? Các anh đang làm gì thế? Nếu họ không muốn ăn, để kệ bản thân họ chứ!”
Họ nói, “Nhưng đây là truyền thống của chúng tôi. Trong gia đình chúng tôi, chừng nào khách còn chưa bắt đầu tranh đấu lại, chúng tôi phải... bằng không chúng tôi đã không là người chủ thực.”
Và đây là ý tưởng của họ về người chủ thực: chừng nào khách còn chưa tranh đấu lại.... Và điều đó thực tế đã xảy ra. Khi khách... bạn có thể chịu đựng được bao lâu? Có giới hạn chứ! Thân thể không phải là vô hạn và dạ dầy có giới hạn. Và khách bắt đầu hét lên. Và họ rất sung sướng vì họ đã là người chủ tốt.
Đầu tiên, bạn nghĩ bạn đang trong yêu, Tushara, nhưng đó không phải là yêu - chỉ là thèm muốn thể chất, hiện tượng thân thể, hiện tượng hoá chất - chẳng liên quan gì tới yêu.
Yêu là điều rất khác. Nó không cần cái gì làm với dục. Dục có thể là một phần của nó, có thể không là một phần của nó. Bạn có thể trong yêu với một người mà không có mối quan hệ dục nào. Đó là điều chúng ta gọi là tình bạn. Nó đã biến mất khỏi thế giới rồi. Bây giờ tình bạn đã gần như biến mất khỏi thế giới bởi vì chúng ta chỉ biết một loại yêu, chính là dục. Yêu không dục trở thành không tồn tại. Thực ra, cái đó mới là yêu. Tình bạn là tình yêu sâu sắc hơn quan hệ dục vì tình bạn cho và không đòi hỏi cái gì đáp lại.
Quan hệ dục là khai thác lẫn nhau: bạn khai thác thân thể người khác và anh ấy hay cô ấy đang khai thác thân thể bạn - cả hai dùng lẫn nhau. Nhưng chỉ nói nó là dục thuần tuý thì có vẻ xấu cho nên chúng ta gọi nó là yêu. Sẽ là rất tốt nếu bạn gọi nó đơn giản là dục - nó sẽ đúng, chân thực - và sẽ không có vấn đề nảy sinh, vì thế thì bạn sẽ biết nó là thèm muốn thôi. Bạn được đáp ứng một khoảnh khắc và thế rồi, nếu người kia cứ đòi hỏi và bạn cứ chơi trò chơi này, sẽ có ghét bởi vì bạn sẽ bị cự tuyệt. Và sớm hay muộn bạn sẽ dửng dưng, bởi vì bạn đã thám hiểm thân thể người kia và anh ta đã thám hiểm thân thể bạn - bây giờ không có gì thêm cho nó, các lãnh thổ đều đã được biết. Bây giờ không có mê mải thêm, không có bí ẩn thêm để đi vào. Bạn được kết thúc: dửng dưng nảy sinh.
Tushara, điều bạn gọi là yêu chỉ là dục thôi. Gọi nó là dục đi, đừng gọi nó là yêu. Và điều tốt là gọi nó là dục vì thế thì bạn biết nó là dục - không cần giả vờ. Nếu bạn không giả vờ, nó sẽ không biến thành ghét. Nếu bạn giả vờ rằng nó là yêu và nó không phải vậy, sớm hay muộn bạn sẽ thấy nó biến thành ghét. Nếu bạn không giả vờ, nếu bạn gọi nó đơn giản là dục, bạn sẽ biết ơ người kia, bạn sẽ không ghét người kia. Và nó sẽ không bao giờ trở thành dửng dưng, bạn bao giờ cũng cảm thấy cám ơn.
Nhưng gọi nó bởi cái tên lớn lao, ‘yêu’, tạo ra toàn thể rắc rối. Thế thì vấn đề nảy sinh - tại sao nó biến thành ghét? Yêu không bao giờ biến thành ghét cả. Yêu cứ ngày càng trở nên yêu nhiều hơn. Yêu chung cuộc trở thành lời nguyện, và Thượng đế.
Nhưng đây không phải là yêu. Điều thứ nhất, gợi ý của tôi là: gọi nó là dục thuần khiết, đơn giản. Và không có gì sai trong dục đơn giản, thuần khiết; nó là tự nhiên. Không có nhu cầu che giấu nó đằng sau từ đẹp đẽ ‘yêu’, không cần tạo ra mây lãng mạn quanh nó. Cứ đơn giản, cứ thật, chân thực thôi. Nếu điều này được thực hiện, một nửa công việc được thực hiện rồi. Thế thì một ngày nào đó bạn sẽ có khả năng thấy khác biệt này. Một ngày nào đó bạn sẽ rơi vào trong yêu và bạn sẽ thấy không chỉ có hấp dẫn hoá chất, tâm lí, mà cái gì đó cao hơn, cái gì đó cao siêu hơn - hai rung động rơi vào trong hoà điệu, hai tâm linh cảm thấy gần gũi, hai sinh linh cảm thấy hài hoà.
Lời riêng của tôi là: nếu hai thân thể cảm thấy bị hấp dẫn tới nhau, nó là dục; nếu hai tâm trí cảm thấy bị hấp dẫn tới nhau, nó là yêu; nếu hai linh hồn cảm thấy bị hấp dẫn tới nhau, nó là lời cầu nguyện. Và lời cầu nguyện là dạng cao nhất. Dục là dạng thấp nhất. Đừng nghĩ về cái thấp hơn là cái cao hơn, bằng không bạn vẫn còn bị lạc lối.