Tôi đã trở thành hoàn toàn vô dụng, Bây giờ tôi làm gì về tình trạng tài chính của tôi? Tôi sẽ sống theo chi tiêu của những người khác sao?
Nếu bạn đã thực sự trở thành hoàn toàn vô dụng, bạn đã đạt tới rồi; bây giờ chẳng có gì để mà đạt tới. Và nếu bạn đã thực sự trở nên hoàn toàn vô dụng, bạn sẽ không bận tâm về tình trạng tài chính của bạn. Bất kì khi nào ai đó trở thành hoàn toàn vô dụng, cái toàn thể sẽ chăm nom. Dầu vậy, cái gì đó của thế giới các tiện dụng này phải vẫn còn níu bám lấy tâm trí bạn; do đó câu hỏi này mới nảy sinh. Nếu bạn đã thực sự trở thành vô dụng thế thì bạn không lo nghĩ về nó: liệu khoảnh khắc tiếp bạn tồn tại hay không không thể là lo nghĩ cho bạn nếu bạn đã thực sự trở thành vô dụng.
Sao bạn bận tâm? Nếu cái toàn thể cần bạn cho trò chơi trốn tìm của nó, cho chơi đùa của ngài, ngài sẽ chăm nom. Đó là lí do tại sao Jesus cứ nói với các đệ tử của ông ấy, "Nhìn hoa loa kèn trên cánh đồng kia: chúng không làm việc vất vả, chúng không lo nghĩ về ngày mai - và chúng còn đẹp hơn Vua Solomon đã từng đẹp trong mọi vinh quang của ông ấy." Ông ấy cứ nói, "Đừng nghĩ tới ngày mai."
Một khi bạn thực sự vô dụng bạn buông xuôi theo điều thiêng liêng; và nếu bạn được buông xuôi bạn sẽ không hỏi, "Tôi sẽ sống theo chi tiêu của người khác sao?" Thế thì ai là người khác? Thế thì không có ai là người khác cả. Thế thì túi tiền của bạn là túi tiền của người khác và túi tiền của người khác là túi tiền của bạn. Người khác tồn tại bởi vì bản ngã - bởi vì tôi tồn tại, đó là lí do tại sao người khác tồn tại. Nếu tôi không có đó thế thì ai là người khác?
Tôi đã sống theo chi tiêu của người khác trong nhiều năm; và tôi thậm chí không cám ơn họ. Bởi vì phỏng có ích gì mà cám ơn bản thân mình? Điều đó sẽ có vẻ ngu xuẩn. Đây là cách tôi đang tận hưởng, và nếu cái toàn thể muốn tôi ở đây tôi sẽ ở đây. Nếu ngài không muốn tôi, rằng tôi không được cần chút nào, ngài sẽ đem tôi đi. Đó là lo nghĩ của ngài. Và nếu ngài muốn tôi ở đây ngài sẽ đẩy vào óc ai đó ý tưởng tặng cái gì đó cho tôi. Điều đó do ngài quyết định. Và nếu bạn cho tôi cái gì đó, ngài phải cám ơn bạn. Sao tôi phải cám ơn bạn? Tôi không chen vào giữa. Tôi chưa bao giờ cám ơn bất kì ai, bởi vì điều đó có vẻ ngu xuẩn.
Tôi cứ làm bất kì cái gì tôi thích thú. Nếu họ được lợi bởi điều đó, họ không cần phải cảm thấy bị mang ơn. Đây là niềm vui của tôi. Tôi cứ nói với bạn; đây là niềm vui của tôi. Không phải là tôi đang cố gắng giúp bạn đâu - đây là cách tôi tận hưởng bản thân tôi. Nếu bạn cứ giúp tôi đó là niềm vui của bạn. Bằng cách nào đó tôi hoàn thành nhu cầu của bạn; bạn hoàn thành nhu cầu của tôi. Được kết thúc. Không có chuyện nói về ai biết ơn ai.
Đó là một toàn thể. Cảm giác rằng người khác tồn tại là bởi vì bạn tồn tại. Nếu bạn biến mất, người khác biến mất.
Và, thế thì, khoảnh khắc tiếp không phải là vấn đề để mà được lo nghĩ tới. Khoảng khắc này là đủ. Khoảnh khắc này là đủ cho bản thân nó.
Trích từ "Yoga: Alpha và Omega - Tập 6"