Chuyện cái cây

Ba cây có thời cùng lớn lên trên sườn núi, và khi chúng lay động theo gió chúng mơ điều chúng muốn được trở thành.
“Tớ muốn được chặt xuống một ngày nào đó,” cây thứ nhất nói, “và được biến thành cái nôi cho trẻ thơ.”
“Tớ muốn được chặt xuống một ngày nào đó,” cây thứ hai nói, “và trở thành con thuyền lớn dương buồm trên biển khơi, mang theo châu báu và ngọc quí.”
Và cây thứ ba nói, “Tớ muốn đứng trên đỉnh núi và chỉ đường cho mọi người lên trời.”
Một hôm các tiều phu tới và chặt cây thứ nhất. “Chúng ta làm nó thành chuồng ngựa lâu đài,” họ nói.
“Nhưng tôi không muốn làm chuồng ngựa lâu đài đâu,” cây khóc. “Tôi muốn là cái nôi cho trẻ thơ cơ.” Nhưng họ đã biến nó thành cái chuồng ngựa lâu đài, và khi cậu bé Jesus được sinh ra họ đã đặt cậu nhẹ nhàng vào trong chuồng ngựa lâu đài vì không còn chỗ nào khác để đặt cậu. Và cây nói, “Sao mà điều này tuyệt vời vô cùng hơn điều tôi đã từng mơ ước.”
Các tiều phu nói về cây thứ hai, “Chúng ta làm cây này thành chiếc thuyền đánh cá.”
Nhưng cây nói, “Không! Tôi không ước được là thuyền đánh cá đâu; tôi muốn là con tàu lớn mang châu báu và ngọc quí.” Nhưng họ đã biến cây này thành chiếc thuyền đánh cá và để nó vào hồ có hòn đảo, và một người đánh cá có tên Simon Peter đã mua chiếc thuyền này, và Jesus giương buồm trên thuyền và dạy cho mọi người từ nó. Và cây nói, “Sao mà điều này còn tuyệt vời hơn rất nhiều điều tôi đã từng mơ.”
Và về cây thứ ba họ nói, “Chúng ta làm nó thành cây chữ thập.” Nhưng cây nói, “Tôi không muốn là cây chữ thập đâu - một thứ đáng xấu hổ trên đó con người chết đi. Tôi muốn đứng trên đỉnh núi và chỉ cho mọi người lên trời.” Nhưng họ đã biến cây này thành cây chữ thập và Jesus bị đóng đinh trên cây chữ thập đó. Và trong suốt nhiều năm con người đã nhìn vào cây chữ thập đó và nó đã trỏ cho họ tới Thượng đế.
Ngay cả cây cũng có thể mơ cái gì đó, chúng trở thành cái đó, cho nên nói gì về con người?
Con người có tiềm năng lớn nhất trên trái đất, trong sự tồn tại. Nếu bạn thiếu cái gì đó, điều đó nghĩa là bạn thiếu giấc mơ lớn về vượt qua bản thân bạn. Bạn đã trở nên được thoả mãn với điều trần tục. Bạn đã bắt đầu bò trên đất, lê lết trên đất. Bạn không nhìn lên trên. Có lời gọi bên ngoài lớn lao hướng tới bạn. Có thách thức bên ngoài lớn lao với bạn. Và người duy nhất thực sự là người, là người chấp nhận thách thức của cõi bên kia. Mọi người khác chỉ là người trong tên tuổi, trong hình dạng, nhưng không thực sự là người.
Là người đi: chấp nhận thách thức của cái không biết, của cõi bên kia. Để cho nó trở thành giấc mơ lớn trong bản thể bạn. Cái mà bạn dường như là mới chỉ là hạt mầm thôi, và hạt mầm phải rơi vào trong đất và phải chết đi, và phải trở thành cây và phải nở hoa.