Chấp nhận Thất Vọng

Tâm trí sống trong ảo tưởng. Và sống trong ảo tưởng là bị khổ, bởi vì chúng không thể được hoàn thành. Bạn có thể cứ hi vọng nhưng bạn bao giờ cũng sẽ đi vào trong ảo ảnh. Khoảnh khắc bạn đạt tới chỗ bạn hi vọng, ảo ảnh sẽ biến mất, bạn sẽ trong thất vọng hoàn toàn. Từ thất vọng bạn lại sẽ hi vọng.

Chuyện cổ tích về Hy Vọng và Kỳ Vọng - Nguyen Thu Giang

Hi vọng chỉ là nỗ lực để giữ bản thân người ta sống động bằng cách nào đó. Bạn sẽ lại tạo ra ảo tưởng. Đây là cách toàn thể trò chơi tiếp diễn: bạn đang thất vọng, từ thất vọng bạn tạo ra ảo tưởng; từ ảo tưởng thêm nhiều thất vọng được tạo ra, và từ nhiều thất vọng, lại nhiều ảo tưởng hơn. Người ta cứ đi từ thất vọng sang ảo tưởng, từ ảo tưởng sang thất vọng. Không năng lượng nào còn lại để mở hội. Bạn ở trong căng thẳng thường xuyên giữa thất vọng và hi vọng. Cuộc sống của bạn trở thành không là gì ngoài căng thẳng giữa cái đang đó và cái phải vậy. Bạn không thể cảm thấy thấy sự hiện hữu, bạn vẫn còn bị mê mải trong việc trở thành; trở thành là khổ, hiện hữu là mở hội.
Mở hội không phải vì ham muốn nào đó được hoàn thành đâu - bởi vì không ham muốn nào đã bao giờ được hoàn thành. Ham muốn là tới mức không thể được hoàn thành. Ham muốn chỉ là cách né tránh khoảnh khắc hiện tại. Ham muốn tạo ra tương lai và đem bạn đi xa. Ham muốn là ma tuý; nó giữ cho bạn rất say, nó không cho phép bạn thấy thực tại - cái đang ở đây bây giờ.
Mở hội nghĩa là vứt bỏ toàn thể trò trở thành này đi - chỉ hiện hữu ở đây. Khi trở thành biến mất, mọi làn khói của trở thành biến mất, có ngọn lửa của hiện hữu, và chính ngọn lửa đó là mở hội.
Mở hội là không có nguyên nhân nào. Mở hội đơn giản bởi vì chúng ta hiện hữu. Chúng ta được làm ra từ chất liệu gọi là mở hội. Đó là trạng thái tự nhiên của chúng ta - mở hội - tự nhiên như cây nở hoa, như chim tung cánh, như sông chảy ra đại dương. Mở hội là trạng thái tự nhiên. Nó chẳng liên quan gì tới ham muốn của bạn và việc hoàn thành của chúng, tới hi vọng của bạn và việc hoàn thành chúng; nó đã là hoàn cảnh rồi. Nhưng để thấy mở hội đã xảy ra rồi ở cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn, bạn sẽ phải vứt bỏ việc trở thành, bạn sẽ phải hiểu cái vô tích sự của việc trở thành.
Cho nên cái gì đó cực kì đẹp đang xảy ra đấy, Gopal. Cho phép nó đi. Vâng, nó đích xác là vậy: khi bạn hoàn toàn vỡ mộng và bạn không tạo ra bất kì ảo tưởng nào thêm - đó là điều tôi ngụ ý bởi vỡ mộng hoàn toàn.... Vỡ mộng tới nhiều lần trong đời mọi người, nhưng từ vỡ mộng bạn lại tạo ra ảo tưởng mới. Bạn không thể sống mà không có ảo tưởng; nó đã trở thành thói quen, thói quen của nhiều kiếp. Bạn không thể sống trong thực tại như nó vậy, bạn muốn nó là cái gì đó khác - và thực tại không có nghĩa vụ với bất kì ai để thay đổi bản thân nó. Và điều tốt là nó không bận tâm tới ham muốn của bạn, bằng không sẽ có hỗn độn bởi vì có nhiều người ham muốn, phóng chiếu thế.
Thực tại vẫn còn như nó vậy, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi điều bạn ham muốn. Nó chưa bao giờ chú ý gì tới ham muốn của bạn. Nhưng một khi bạn tuyệt đối vỡ mộng - và bởi 'tuyệt đối vỡ mộng' tôi ngụ ý bạn không còn tạo ra bất kì ảo tưởng nào thêm, bạn đơn giản còn lại với nó - cho dù nó là thất vọng, bạn còn lại với nó, bạn còn lại trong nó, bạn chấp nhận nó. Khoảnh khắc bạn chấp nhận thất vọng, nó bắt đầu biến mất, bởi vì nó chỉ có thể tồn tại như cái bóng của hi vọng; nó không thể tồn tại theo cách riêng của nó được. Bạn không thể cứ trong thất vọng mà không có ảo tưởng nào, điều đó là không thể được - điều đó là không thể được giống như chỉ có cái bóng bước đi trên đường. Nếu bạn bước đi sẽ có cái bóng, nhưng cái bóng không thể tự bước đi một mình được. Thất vọng là cái bóng của ảo tưởng. Nếu bạn hoàn toàn bị vỡ mộng, thất vọng bắt đầu biến mất, và một hiện hữu mới, một hiện hữu tươi tắn, việc phục sinh, việc mở hội nảy sinh trong bạn.