Sự mâu thuẫn xuất hiện khi có sự so sánh; không chỉ khi so sánh với
một cái gì đó, mà còn là khi so sánh với chính mình của ngày hôm qua.
Và từ đó nảy sinh mâu thuẫn giữa trạng thái “đã hiện hữu” và trạng
thái “hiện tại”.
Chỉ có thể tồn tại trạng thái “hiện tại” khi ở đó
không còn sự so sánh – và để sống hoàn toàn với hiện tại, chúng ta cần
yên lặng, hòa bình. Bởi vì khi đó bạn có thể chú tâm hoàn toàn vào
trạng thái hiện tại mà không có sự phân tâm nào trong chính bản thân
mình, bất kể đó là gì – tuyệt vọng, xấu xa, hung ác, sợ hãi, lo lắng,
cô đơn, và sống với trạng thái hiện tại đó một cách hoàn toàn. Khi đó
sẽ không còn sự mâu thuẫn và xung đột.
Sự thấu hiểu điều đó chỉ đến
thong qua sự quan sát trạng thái hiện tại, cái “đang là”. Điều đó
không có nghĩa rằng bạn chấp nhận cái đang là, mà trái lại, một người
không thể chấp nhận được cái xã hội mục nát, tàn ác mà anh ta đang
sống – cái hiện tại, cái đang hiện hữu.
Nhưng hãy quan sát toàn bộ cấu
trúc tâm lý của cái “tôi”, quan sát cái “tôi” mà không có bất kỳ sự
phán xét và đánh giá nào – để nhìn thấy cái trạng thái hiện tại thực
sự, cái “đang là” thực sự và khi quan sát cái “đang là” sẽ có một sự
thay đổi hoàn toàn.
Nhờ đó mà một người có thể sống hòa bình với chồng
hoặc vợ của mình, với hàng xóm, với xã hội bởi vì người đó hàng ngày
sống hòa bình trong chính bản thân mình.