Con người, từ hàng nghìn năm, đã bị ngăn cách, che chắn, làm mê mờ bởi tư tưởng và niềm tin sai lệch.
Trong những rối rắm đó, tôn giáo đứng ra như một cánh cửa giải thoát con người khỏi sự nô lệ của chính bản thân mình. Nhưng điều đó có thực sự là vậy không?
Tôn giáo làm cho con người tin rằng chỉ có người được chọn, người đặt biệt, người này kém giá trị hơn người khác; rằng con người là mê mờ, là tội lỗi ;.... có phải chăng tất cả các hình thức này làm con người mất đi cảm nhận về thực tại, góp thêm phần vào sự mê mờ kéo dài .
Khi một người đã tự cảm nhận bản thân mình là tồi tệ , là kém cỏi....thì con người mất khả năng nhận thức chính xác mọi việc đang diễn ra, thực tại về bản thân mình. Con người sống trong những bức màn ảo tưởng được dựng lên từ nghìn năm qua.
Trong những rối rắm đó, tôn giáo đứng ra như một cánh cửa giải thoát con người khỏi sự nô lệ của chính bản thân mình. Nhưng điều đó có thực sự là vậy không?
Tôn giáo làm cho con người tin rằng chỉ có người được chọn, người đặt biệt, người này kém giá trị hơn người khác; rằng con người là mê mờ, là tội lỗi ;.... có phải chăng tất cả các hình thức này làm con người mất đi cảm nhận về thực tại, góp thêm phần vào sự mê mờ kéo dài .
Khi một người đã tự cảm nhận bản thân mình là tồi tệ , là kém cỏi....thì con người mất khả năng nhận thức chính xác mọi việc đang diễn ra, thực tại về bản thân mình. Con người sống trong những bức màn ảo tưởng được dựng lên từ nghìn năm qua.